Một tháng rưỡi tôi nhớ những gì ở nhà?

Tôi nhớ nhất là cái nóng Hà Nội.

Mai Quỳnh Anh bảo tôi nóng oi như hè, tôi chỉ muốn đổi vài ngày lạnh ở đấy lấy một tí nóng ở phía bên kia địa cầu.

Một tháng rồi không cầm cái bát đúng cỡ bát Việt Nam, không uống chè, không chấm nước mắm, không mời ai trước khi ăn cả, không đi xe máy, không gọi điện thoại nói nhanh nói vội cho khỏi tốn hai chục vừa nạp, không còn thấy đường đâu là đi đó nữa, không ăn bánh cuốn, ăn xôi, ăn bún nữa, không mặc đồng phục nữa, không đi tắm muộn nữa, không thâu đêm vô cớ nữa, không dùng quạt nữa, không ăn mắng nữa, không ăn tùy tiện nữa, không nắm tay ai nữa, không ôm ai nữa, không cười như thế nữa, không “ạ” với “dạ” nữa, không ăn mặc tùy tiện nữa, không sống qua ngày nữa, không dè dặt khi tiêu 5 nghìn đồng nữa, không nói nhiều hơn nghĩ nữa, không nằm xõng xoài nữa, không tạt đây tạt đó nữa, không rong ruổi nữa, không gặp một số người nữa, không tiết kiệm một số thứ như thế nữa…

Những cái “không” nhỏ nhặt đấy làm nên một cái “không” to đùng là “không như thế nữa”. “Không như thế nữa” không có nghĩa là “không bao giờ như thế nữa” mà là “mong sẽ thỉnh thoảng được như thế lại lần nữa”.

Nhanh thôi. Thay đổi thì nhiều, nhưng một số thứ có thể nghĩ ra được bây giờ thì nhanh ghi lại khỏi quên.

Sang đây là làm gì cũng mở Google Calendar ra check, đi đâu cũng mở Google Map ra đọc, viết gì cũng up lên Google Drive cho khỏi mất. Có thể nói tôi bắt đầu thật sự sử dụng công nghệ (hay bị công nghệ sử dụng? J )

Sang đây ăn gì cũng thấy béo. Lúc đầu ngợp vì bữa nào cũng to đùng gấp chục lần ra hàng VN gọi món, nên giữ thói không thừa mứa cố gắng ăn hết sạch. Sau mệt vì không thể ăn được thêm (hoặc có những món thật sự không ăn được) thì đành giãn kỷ luật ra và đổ đi một đống phí phạm. Có những món rất ngon, có những món rất dở, có những món không dở nhưng rất kỳ, và không món nào đạt tới hoàn thiện, như Vietnamese food chỉ trông giống chứ ăn không giống, hay Indian food chỉ đạt 80% độ giống vì luôn thiếu một cái gì đó rất Ấn. Lúc đầu ăn nhiều thịt béo lên trông thấy, sau mới thấy quí rau và ăn 50% rau 50% thịt. Tôi ghét ăn thịt Mỹ trừ gà tây. Đồ rán nhiều vô kể. Cái gì cũng có thể deep fried để thành một sản phẩm mới bán tiếp. Bữa không đều. Hoặc là ăn rất nhiều, hoặc là bỏ bữa. Cocacola vị dâu, Mountain Dew, DrPepper, NOS, Powerade,… Và ngồi ăn ở đâu luôn là một vấn đề.

Nhiều lúc cảm giác không muốn nói tiếng Anh tí nào, tìm một cái bàn nào để ngồi cho hợp lý. Bình thường nếu không muốn nói chuyện mà thành social outcast hẳn thì tìm bàn trống mà ngồi. Nhưng mà ngồi bàn trống lại sợ bị người ta nhìn tưởng mình bị kỳ thị. Không. Mình không muốn tạo hình ảnh là một thằng suốt ngày ngồi một mình, và thế là lại tìm một cái bàn có người để ngồi cùng. Nhưng mà ngồi mà không nói chuyện thì lại sợ tạo hình ảnh là con người khép kín (dù mình có giải thích là I don’t feel like talking today sorry đi nữa). Thế là lại tìm một cái bàn có người quen mình ngồi để nó hiểu cho mình. Tốt nhất là tìm một cái bàn có Việt Nam ngồi vì như vậy đỡ nói tiếng Anh mà cũng hiểu nhau dễ dàng. Nhưng mà đâu phải dễ khi người Việt chỉ có vài mống mà người ăn người không ăn thỉnh thoảng mới gặp. Đau đầu. Thôi ngồi mẹ một mình đếch ke nữa.

Thỉnh thoảng như thế.

Nhưng có những lúc nói chuyện được phết. Nhất là về đêm, sau 12h. Cứ sau 12h là đột nhiên tôi trở thành banana (từ để chỉ người Mỹ gốc Á, bên ngoài da vàng bên trong bản chất Mỹ). Pha trò, lắc, hút, chém gió, tán, cái gì cũng có vẻ kinh. Được cái nó hay vào giờ party. Thế là hòa nhập.

Nhưng mà hầu hết thời gian tôi là một thằng nhạt nhẽo ít nói lễ phép.

Thời tiết thì hâm hâm. Sáng ra khỏi nhà có thể bị quả gió mát lạnh 5 độ tạt ngang tai, trưa nắng như 30 độ, chiều lại có thể sầm sì mưa lúc tạnh lúc ào ào. Hầu hết mưa theo kiểu buồn buồn, mưa nhẹ, đường ướt, lạnh. Hôm nay trời nắng chói chang và mưa dù không có mây đen. Một vài ngày trời đẹp thì rất đẹp. 20-25 độ C, gió nhẹ, nắng chói, cỏ xanh mượt và khô. Lúc đó chỉ muốn ra ngoài chơi Frisbee hoặc đạp xe đi đâu đó chứ học hành gì.

Học thì chắc do lâu không có khái niệm làm bài tập về nhà nên bây giờ thấy nặng. Thông minh thì ai ở đây cũng thông minh. Mình cũng không đến nỗi ngu, nhưng về độ phân công công việc khoa học, critical thinking, attentive listening và giơ tay đóng góp ý kiến thì phục mọi người. Mình phục quả pulling all-nighter. Mình thì quý từng giây phút ngủ vì không ngủ đủ thì mình chết luôn không thể học được gì cả.

Gần một giờ rồi ngủ sớm mai dậy học.
*ngáp*