[by c4v@milkyway]

L.A trong mắt tôi, ít ra là trước sự việc này, là một vùng đất tươi đẹp, trù phú với nhà chọc trời cùng những cảnh quay hoành tráng được phác họa trong các bộ phim Holywood (điển hình như Battle L.A). Trường trung học của tôi ở gần Salt Lake, Utah và mỗi lần bay về Việt Nam hay bay lại sang Mỹ, tôi đều transit ở L.A. Vì thế, tôi tự khắc họa trong tâm trí mình 1 hình ảnh L.A không khác xa cái sân bay là mấy, khá đẹp, lớn và hiện đại. Hè năm 2011, tức là sau khi được nhận vào đại học, tôi bay sang L.A để du lịch với mong muốn ngắm nhìn toàn cảnh Holywood và dạo quanh UCLA (nghe nói con gái UCLA rất xinh). Chiếc máy bay đáp xuống sân bay L.A quen thuộc, và sau khi làm thủ tục, tôi ra ngoài hít thở bầu không khí không mấy gì đặc biệt và có phần ngột ngạt của tiết trời tháng 6, trong đầu không hề hay biết những gì sắp xảy ra trong 3 ngày tới (six-sense is a myth BTW) 

Vì ham giá rẻ nên tôi chọn 1 cái motel nhỏ ở ngoại thành L.A, tốn cũng mấy chục đồng 1 đêm với hy vọng tiết kiệm chút tiền đi shopping . Sau một hồi cãi nhau với taxi driver về tips, tôi kéo chiếc vali nặng trịch vào motel check in và nhận phòng. Cảm nhận trong mắt tôi về khu vực tôi ở là rất sketchy, các hộ dân thuộc tầng lớp low-mid hoặc low income, có nhiều các gang hội tụ tập nhìn khá bặm tợn. Có một hôm tôi ra ngoài đi ăn tối thì 1 cậu thanh niên African American lao ra và dúi cho tôi 1 gói kẹo, nói: “want some grape, bro ”. Khá rét, nhưng tôi vẫn bình tĩnh nói: “enough for the day bro ” và nhận định có thể đó là drug.

Xe buýt ở L.A khá tốt, chỉ cần lên google map là tìm ra cách tới mọi nơi trong và ngoài thành phố. Sáng thứ 2 ở L.A trôi qua êm đẹp, sau brunch, tôi lên lịch trình cho ngày là tới khu mua sắm Citadel Outlet Mall vì quần áo ở đó giá bình dân mà toàn hàng ngon J. Chắc nịch các tuyến xe buýt, tôi ra đường vào lúc 4h30 cho đỡ nóng với tính thần shopping đến hết tiền thì thôi.

Nhiều thứ quá! Quần áo, giày dép, perfume, lego tràn ngập. Thời gian trôi qua với tốc độ chóng mặt. Một phần do ngày hè dài, tôi đã không để ý tới thời gian và thấm thoắt đã 10h tối—Outlet Mall đóng cửa. Với các tuyến xe buýt được ghi lại lịch trình rõ ràng trên google maps, tôi bình tâm vào 1 restaurant Nhật ở gần đó để ăn tối. Qúa chủ quan và tự tin vào Google technology , tôi chỉ căn 15 phút trước tuyến xe buýt cuối cùng trong ngày.

Chuyện gì đến cũng phải đến. Mặc dù tôi đã chạy tới bus stop vừa kịp lúc nhưng tên lái xe chỉ dành tặng tôi một cái liếc mắt phớt lờ rồi rồ ga phóng đi. Hết cách tôi cố gắng tra trên mạng các tuyến xe buýt đi đêm. Thật tồi tệ, trạm xe buýt gần nhất cách đây gần 2km. Xách theo đống đồ nặng trịch, tôi quyết định đi taxi về motel.

Với từ khóa “taxi near citadel drive, L.A”, tôi chọn số điện thoại đầu tiên trên trang kết quả của google. Một giọng đàn ông khá trầm trả lời điện thoại và báo lại sẽ tới đón tôi sau 15 phút. Chắc mẩm sắp về được nhà, tôi mở mấy chiếc túi đồ và ngắm những món đồ mới mua với cảm xúc tự sướng khó tả. 20 phút sau, chưa có chiếc taxi nào tới ngoài 1 chiếc xe con màu đỏ không biển hiệu đậu sát vỉa hè. Tôi nhấc điện thoại và gọi tới hãng taxi. Không ai trả lời. Tôi gọi lần thứ 2, và lần này thì có liếc qua chiếc xe sơn đỏ bí hiểm. Người đàn ông cầm lái cũng cầm điện thọai, nhìn vào nó nhưng không trả lời.

Có thể các bạn đang tự nhủ chiếc xe màu đỏ này là taxi. Nhưng đây là 1 vài lý do tại sao lúc bấy giờ tôi không nghĩ nó là taxi. Thứ nhất xe không có biển hiệu. Thứ 2 là trong xe có 2 người ngồi: 1 tay cầm lái nhìn nhỏ con nhưng khá dữ tợn, 2 là một tay người Mexico vô cùng đô con, dáng wrestler, để râu quai nón ngồi cạnh như bảo kê. Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ khá khác thường là có khi nào, đây là taxi dù, vớ được khách sộp nên có ý định cướp giật? Lo lắng, tôi quyết định đi ngưới về hướng ngã tư với hy vọng ở đó sẽ có nhiều người và nguy cơ bị trấn lột sẽ giảm xuống. Vừa cất bước, chiếc xe đỏ cũng lăn bánh vòng lại và theo sát tôi (đó là tuyến đường 1 chiều nên chúng phải vòng lên mới bám theo tôi được). Khoảng chục bước, tôi đứng lại và lấy điện thoại ra gọi. Chưa kịp gọi thì hãng taxi gọi tới. Cùng lúc đó, gã bảo kê to con ra khỏi xe với điện thoại của gã trong tay . Tôi giật mình tắt máy, tính chắc phen này khó thoát .

Có thể là do số tôi khá ngon nên ở gần chỗ tôi đứng có 1 cái motel, có vẻ khá lụp xụp nhưng cũng có thể là 1 phương án để tôi lánh nạn trong đêm này. Dứt điểm suy nghĩ, tôi rảo bước tiến về motel. Như dự đoán, chiếc xe đỏ kia cũng bám theo và thật may mắn là bọn chúng phải vòng hết đướng mới quay xuống được nên tôi cũng đã tạo ra 1 khoảng cách đủ để chạy vào motel, lấy khóa và vào phòng.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng tôi vào 1 motel sketchy như thế này. Y hệt như cái motel trong phim No country for old men: hình chữ U, các phòng đều hở, có nghĩa là người ngoài đều có thể âp vào nếu muốn mà không phải qua reception. Cửa khóa cũng xoàng với độc nhất 1 chốt. Sau khi vào phòng, chốt cửa và chỉ bật đèn phòng vệ sinh. Tôi chèn chiếc tủ có đặt tivi vào cửa cho chắc chắn. Ổn định tinh thần, tôi kéo rèm ra 1 chút và ngó ra ngoài. Quá đen  , một cái xe khác màu ghi tiến vào bên trong sân motel: xe không biển và gã lái xe cũng không rời vô lăng, đôi mắt gã đảo qua lại như chăm chú thăm dò điều gì đó.

Không gian quá im ắng, tiếng động duy nhất có lẽ là tiềng tim đập dội từ ngực lên tai một cách rõ nét đáng sợ. 2h sáng. Tôi bật điện thoại lên và nhìn thấy 4 miss calls từ hãng taxi. Linh tính của tôi có lẽ là chính xác. Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, và tay tài xế trong chiếc xe màu ghi không biển số cũng vậy. Có lẽ do không biết tôi ở phòng nào nên hắn sợ manh động sẽ khiến các phòng khác thức giấc.

 

[3 h diễn ra dài đằng đẵng, có 1 lúc nào đó tôi thiếp đi nhưng lại giật mình bật dậy ]

 

5h sang cũng là lúc sắp có tuyến xe buýt về motel đầu tiên. Taxi màu xám vẫn ở đó nhưng lần này tay tài xề đã kéo cửa kính xuống. Có một vài suy nghĩ lóe ra trong đầu tôi như bật cửa lao ra thật nhanh và kêu cứu. Hay giấu hết tiền và thẻ trong quần lót, chỉ để 2 trăm trong ví để khi lao ra nó hỏi thì đưa hết cho bọn nó. Nghĩ đi nghĩ lại đều không được, tôi quyết định gọi 911. Và có lẽ đây là quyết định đúng đắn nhất mà tôi đã từng nghĩ ra.

Cảm giác nói chuyện với 911 agent khá thú vị. Sau khi trình bày sự việc và địa chỉ của tôi, họ hỏi vài câu nữa rồi cúp máy. Tôi tiếp tục gọi lại với thông điệp vô cùng urgent và nhấn mạnh tôi là 1 tourist ở Mỹ. Sau 1 hồi trình bày sự việc, 911 agent nói sẽ cử police tới và điều này làm tôi nhẹ nhõm đi một phần nào.

Vừa cúp máy xuống thì tay tài xế đóng cửa và quay xe phóng ra khỏi motel?! Thật sự tôi cũng không hiểu được tại sao hắn lại làm vậy, có lẽ nào hắn nghe được tiếng tôi gọi 911 vọng ra từ trong phòng?

5 phút sau thì có tiếng gõ cửa. 2 police officers to con lực lưỡng tới và bảo tôi trình bày lại sự việc. Đến thời điểm này, tôi thực sự cảm thấy thankful vì 2 officers này vì họ đã escort tôi về tận motel, khép lại hơn 6 giờ sống trong lo lắng (sợ).

Bài học rút ra được từ điều nay không phải về L.A như một vùng đất nhiều mafia mà là 1 sự tin tưởng mạnh mẽ vào hệ thống cảnh vệ của Mỹ. Nếu bạn gặp hay nghi ngờ bất cứ nguy cơ gì khi ở trường, khi đi chơi hay chỉ cần ra ngoài thôi, hãy không ngần ngại mà gọi tới 911 :D