Chuông báo thức từ điện thoại kêu lên đến lần thứ 3 thì tôi đành dậy vì không muốn ảnh hưởng đến thằng bạn cùng phòng. Dạo này sáng nào cũng thế, nhảy khỏi giường và tiếp đất lộng lẫy, mắt không muốn mở vì trời vẫn mờ mịt mà ngủ thì có ngủ được hai tiếng từ năm giờ đến bảy giờ vì tối qua chơi quả essay 5 tiếng và đọc tám chục trang về sự xuống cấp của thành phố Detroit giữa thế kỷ hai mươi và tác động của phân biệt chủng tộc tới thị trường bất động sản.

Nhảy kiểu gì cũng phải chệnh choảng một lúc mới lấy lại thế đứng. Bật đèn bồn rửa mặt lên và ánh sáng lòa vào mắt. Trong gương kia là một thằng con trai chưa tin được nó đã được gán mác “sinh viên đại học” mà chỉ biết rằng nó là “du học sinh”, và “du học sinh” thì có cái gì đó rất cấp ba, rất Ams, rất Việt Nam, ừ, dù là “du học sinh”.

Đánh răng nhanh, rửa mặt, rồi nhận ra mắt cay cay và đỏ. Cười. Từ hồi ở Việt Nam đã đoán sẽ có những chuỗi ngày thế này rồi, đã chấp nhận đương đầu với những thách thức về thể chất và tinh thần ở bên kia chân trời rồi, bởi vì những cái này vẫn còn là nhẹ lắm, bởi vì sau này sẽ ra ngoài đời mà kiếm tiền, bởi vì sau này sẽ còn khó hơn nhiều và sẽ ước được trở lại cái hồi còn là “sinh viên”, giống như bây giờ là “sinh viên” muốn được trở về thời “học sinh”.

Nghĩ ngợi nhiều hết mẹ thời gian rồi. Nhìn đồng hồ và nhận ra là còn năm phút là đến lớp, tôi vội vớ lấy những cái gì gần nhất và mặc tạm lên người, trông cho chỉnh chu tí là được. Chỉnh chu nghĩa là quần bò, áo dài tay, áo len, và áo khoác vì sẽ lạnh đấy. Tuần sau đi mua thêm đôi ủng là đủ bộ để chống chọi với mưa gió nơi đây. Nhặt chìa khóa, nhặt ví, nhặt điện thoại, tôi ra khỏi nhà. Đạp cửa và cắn răng nhận lấy cái lạnh ùa tới.

WTF. Lạnh kiểu gì thế này?! Lạnh không chịu nổi! Lạnh hơn mọi cái lạnh mười tám năm qua từng chịu. Và gió. Ôi gió! Gió tạt vào lớp áo khoác mỏng dành cho những sáng năm độ, và thấm qua từng lớp vải để áp vào và siết chặt lớp da. Lạnh rát da rát thịt. Lạnh như cứa vào tai, như xé má, như bóp nghẹt lồng ngực và thấu cả xương. Và khi rảo bước đi trong cái lạnh âm ba độ chưa từng trải này, tôi nhận ra một thứ nữa đang lơ lửng trong gió. Màu trắng, nhỏ, nhởn nhơ và mỏng manh nhưng bỏng rát.

Tuyết?

Bộ não chạy vùn vụt ngược trở lại, nhưng tôi biết không tài nào tôi có thể đào được lại mùa đông đầu tiên của cuộc đời tôi – nơi ấy, Kiev, Ukraine. Tôi còn không biết Ukraine trông thế nào. Chỉ biết rằng tôi không nhớ nổi lần đầu tiên tôi thực sự gặp tuyết, lúc mẹ tôi đặt tôi dưới tuyết, để tuyết phủ lên người tôi và chiếc cũi. Đâu đó xa xăm trong quá khứ tôi đã gặp những bông tuyết nho nhỏ như thế này. Xa rất xa rồi. Và đây. Ôi! Xin chào! Rất vui được gặp lại. Bao năm qua tôi đã mong thấy tuyết như mong thấy một người bạn thân thơ ấu mà không tài nào nhớ nổi hình dáng và giọng nói.

Tuyết.

Minnesota mưa nhiều. Tùy theo nhiệt độ thì sẽ có mưa hay có tuyết. Hôm nay có tuyết. Tuyết đầu mùa. Tuyết tháng Mười. Tôi giơ điện thoại ra và chụp lại khuôn mặt mình lúc đó. Tôi sẽ giữ lại nét biểu cảm của lần đầu tiên gặp tuyết này. Mong rằng nửa thế kỷ sau tôi sẽ có một album đầy ảnh để có cơ hội nói với con cháu đây là tao lần đầu gặp tuyết – một trong những niềm kiêu hãnh của Trái Đất, hay đây là lần đầu tao gặp bà mày – niềm kiêu hãnh của đời tao... chẳng hạn.

Dù gì thì để gặp tuyết thì cũng phải chịu lạnh, và chịu lạnh thì không đơn giản. Cả quãng đường năm phút đến lớp dài như nửa thế kỷ rồi. Gió cứ thổi và áo thì không dày thêm. Người tôi bắt đầu run rất dữ. Từng hơi thở như bị nén lại và gấp gáp. Tim đập liên hồi và phổi co thắt loạn nhịp. Đến lúc tôi vớ được cái tay cầm mà đẩy cửa ra đi vào nhà, cảm giác như cả người tôi tạo ra một tiếng “xì” và giãn ra đột ngột như lúc ngoi lên được mặt nước sau vài phút nhịn thở đau đớn.

Đó không phải là hôm lạnh nhất, nhưng là ngày mà tôi thấy lạnh nhất từ trước tới giờ đơn giản vì tôi mới ngủ dậy, không hoạt động hay tắm gì cả mà chỉ khoác áo mỏng lên người và đi tới lớp cho kịp giờ. Vào cái lúc mà sức đề kháng đang ở mức thấp nhất đấy, tôi lại có được thêm vài bài học về thói quen sinh hoạt và ăn mặc. Cứ phải ốm vài lần mới biết giữ sức khỏe. Cứ phải học kém vài lần mới biết học giỏi vui thế nào. Tôi sống hơi bị thả nổi như thế. Vứt bản thân ra và xem kết quả ra sao rồi mới rút kinh nghiệm. Đi đêm có ngày gặp ma. Chết lúc nào không biết mất.

Trong những tháng tới tôi sẽ được tiếp cận gần hơn sự khắc nghiệt của nước Mỹ. Như bọn lớp trên vẫn nói: “It gonna get worse, to the point when you can't take it anymore. And just when you thought it can't be worse, it get worse.” Tốt thôi. Tôi sẽ học cách yêu và ghét tuyết Minnesota như tôi đã làm với mưa Hà Nội. Khoác áo lên mà đi.

Ha :D